Hai người liếc nhau, bước tới gõ cửa.
Cốc cốc cốc!
Bên trong vang lên tiếng chân, không lâu sau giọng nói của một nữ tử truyền ra.
“Ai đấy?”
Đêm hôm khuya khoắt, chủ nhà rất thận trọng, không mở cửa.
“Ta là cảnh sát.” Trần Tuyết bước lên, lấy ra một thẻ căn cước đút qua khe cửa.
“Là cảnh sát à, có chuyện gì thế?”
“Chúng ta nhận được báo cáo tòa nhà này xảy ra vụ án bạo lực, mong ngươi hợp tác kiểm tra.” Trần Tuyết nói.
“Ồ, được được.” Lần này nữ tử không do dự nữa, bên trong phòng vang lên tiếng mở cửa.
Trong khi chờ mở cửa, Trần Tuyết quay sang giải thích với Giang Thần: “Trước khi xử lý sự kiện linh dị, có thể xin các loại giấy tờ xã hội trên app Địa Phủ, thuận tiện cho việc điều tra, đối phó quỷ quái.”
Không lâu sau, cửa phòng mở ra.
Bên trong là phụ nhân khoảng 40 tuổi, mặt có vài nốt ruồi, dường như đang nấu ăn, tay dính đầy dầu mỡ.
Lau tay vào tạp dề xong, nàng cười mỉm hòa ái: “Hai vị mời vào, tòa nhà gần đây hơi loạn, mọi người đều thận trọng.”
“Không sao.” Trần Tuyết mỉm cười công thức hóa, hai người bước vào.
Phụ nhân đem hai ly nước đặt trên bàn, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Nhà ta chỉ có ta và nhi tử, hẳn là không liên quan đến chúng ta chứ?”
“Con của ngươi? Có thể gọi ra được không?” Trần Tuyết dường như nghĩ đến điều gì.
“Nhi tử ta mới 8 tuổi, không thể làm chuyện xấu được đâu.” Phụ nhân có vẻ khó chịu.
“Đại tỷ ngươi đừng hiểu lầm, mọi nhà đều vậy thôi, tất cả mọi người trong gia đình đều cần đăng ký, xác nhận không có người lạ xâm nhập.” Trần Tuyết nói bừa.
Phụ nhân mới gật gù, bước vào phòng ngủ bên cạnh.
Trong lúc phụ nhân vắng mặt, Trần Tuyết nhìn Giang Thần vẻ kỳ quái: “Trước đây ta dùng giấy chứng nhận sở trị an hỏi thăm cư dân trong tòa nhà, phát hiện ngoài Trương Mỹ Mỹ, tòa nhà còn một người quỷ dị.”
“Nhiều người từng thấy một nam hài, thường ngồi trong bóng tối hành lang ăn vặt, quay lưng về phía mọi người.”
Đôi mắt Giang Thần hơi động, hắn nhớ đến “bằng hữu” mà cô bé lúc trước nhắc tới.
“Hơn nữa ta còn tìm hiểu thông tin từ Sở Trị An gần đây, 3 nạn nhân trước đây, chân tay, nội phủ... đều bị thiếu mất một phần.” Trần Tuyết nói thêm.
Nghe vậy, đôi mắt Giang Thần híp lại.
Nạn nhân ở 502 chỉ bị thương ở mặt, nhưng cơ thể còn nguyên vẹn. Đặc điểm của Quỷ Hủy Dung là chỉ chặt mặt.
Điều này cho thấy có thứ khác đã cắt lấy cơ quan của những xác chết này.
“Xin lỗi, Dương Dương quá thẹn thùng, hay hai vị sang phòng hắn hỏi?” Phụ nhân đi ra từ phòng ngủ, hơi có lỗi nói.
“Được.” Trần Tuyết gật đầu.
“Vậy ta đi nấu cơm, hai vị đồng chí vất vả, một lát nữa ăn cơm chiều ở nhà ta luôn a?” Phụ nhân đi về phía phòng bếp.
Giang Thần và Trần Tuyết vào phòng bên cạnh.
Một nam hài đang cúi đầu vẽ vời trên bàn, khuôn mặt rất nhợt nhạt, có vẻ đã lâu không ra nắng, miệng phát ra mùi hôi khó chịu.
Trần Tuyết ra hiệu cảnh giác, nàng gần như xác định đây chính là con quỷ đã đánh lén mình.
Giang Thần tập trung yêu lực vào mắt, thấy xung quanh nam hài bốc lên từng làn khói đen đặc quánh.
Tuy nhiên trước đó ở ngoài hắn cũng đã thử, các căn nhà ở tầng 5, 6 đều có loại hắc khí này, hắn quay sang nhìn Trần Tuyết cũng thấy có hắc khí bốc lên tương tự.
Yêu lực không giúp hắn có thể trực tiếp nhìn thấu quỷ ngụy trang.
“Tiểu bằng hữu, ngươi cứ ở trong phòng từ nãy đến giờ à?” Trần Tuyết cố hỏi để dụ đối phương lộ sơ hở.
Nhưng nam hài chỉ ngẩng lên nhìn nàng một cái rồi cúi xuống, không nói gì.
“Chúng ta là bằng hữu của mẫu thân ngươi, đừng sợ.” Giang Thần cười nói.
Ai ngờ lời này vừa dứt, nam hài đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn, nghiêm túc nói: “Ngươi nói người bên ngoài à? Bà ấy không phải mẹ ta.”
Câu nói này khiến Giang Thần và Trần Tuyết sững sờ.
“Không đúng, bên ngoài treo bức ảnh gia đình có cả phụ nhân và nam hài này, nó muốn đánh lừa chúng ta à?” Trần Tuyết thì thào.
Giang Thần gật đầu, hắn cũng thấy tấm ảnh gia đình đó, cố ý hỏi: “Tiểu bằng hữu, ngươi cãi nhau với mẫu thân nên mới cố tình nói thế à?”
“Không, trước kia bà ấy là mẹ ta.” Nam hài trả lời cực kỳ nghiêm túc: “Một đêm, mẫu thân đang gội đầu trước gương phòng tắm, cha ta bước tới thì bà bảo hắn lấy dao cắt táo cho nàng.”
“Cha nghe vậy đi lấy dao và táo. Lúc đó ta đang xem tivi trên sofa.”
“Ta không dám nói với cha là người nâng đầu lên chỉ là người phản chiếu trong gương, còn mẫu thân ta thật không hề nâng đầu hay nói muốn ăn táo.”
“Gì cơ?” Trần Tuyết sững sờ.
Đôi mắt Giang Thần hơi giật, trước đó thái độ của phụ nhân kia rất bất thường, dưới nhà có tiếng đánh nhau mà nàng không hỏi han gì, dường như chẳng hề tò mò về động tĩnh bên ngoài.
“Cha ta có thói quen cắt táo một nhát đến hết vỏ, đêm đó hắn cũng làm thế.” Nam hài tiếp tục kể:
“Táo cắt xong, cha đưa qua, lần này mẫu thân ta bên ngoài gương quay đầu nhận lấy, còn người trong gương vẫn đang gội đầu.”